Trang

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Nối nhớ.....được thắp nên trong lòng!




Một buổi chiều, tôi đang thả hồn viên miễn theo tiếng gió lao xao đẩy đưa từng cánh lá ngoài hiên, bỗng “reng reng” ....tiếng chuông điện thoại kêu, tôi nhấc máy “Alô, tôi nghe đây…” “Alô, xin lỗi có phải số máy của H không ạ?” nghe thấy tiếng người đàn ông lạ tôi hỏi "Xin lỗi là ai đó?" người đó cười có vẻ rất vui rồi hỏi lại lần nữa “Có phải H không?...”, tôi bình tĩnh trả lời “Đúng là H đây, nhưng … là ai vậy ạ?” Người đó nói “Mình là Ch bạn có còn nhớ mình không?” “À…ờ…thật lòng mình không nhớ bạn…”.

Vậy là người đó hồ hởi nói như nhắc lại rất nhiều “dẫn chứng” và kỷ niệm ngày xưa ........cuối cùng người đó nói "Ch rất nhớ bạn, H không nhớ Ch thật sao?", người ấy nói “Thật sự là Ch rất nhớ H, mình đã tìm H rất lâu, vì ngày ấy học xong mình đi xa lại ít về nên không biết H ở đâu-Cuộc sống ra sao, mọi cái như thế nào nên hỏi thăm mãi giờ mới xin được số điện thoại của H . Nên mình gọi hỏi thăm chút về H…”, vậy là cuộc nói chuyện tiếp diễn tưởng như không thể dứt, người ấy hẹn khi nào có dịp thì gặp nhau.

Khi ấy tôi chỉ cười, rồi vô vàn những câu hỏi hiện hữu trong tôi : “Tại sao bạn nhớ tôi? Tại sao nhớ? Người nhớ tôi trong cơn say hay là trong cơn mộng mị? nhớ khi bạn không còn gì để nhớ nữa sao...?!” … Vậy mà 22 năm rồi tại sao người đó vẫn còn nhớ tôi, tìm tôi để làm gì? Những câu hỏi luôn hiện hữu trong tôi.Nhiều khi tôi cũng chẳng muốn nhớ gì hết nhưng sao những câu hỏi, những câu nói ấy làm tôi lại nghĩ suy chứ? Có phải là những phút giây nào đó nó bùng cháy, nhưng rồi lại tắt lịm như có một cơn gió vừa thổi qua làm tất cả trong ta bùng cháy lên như ngọn đuốc gặp gió nhưng rồi lại nhanh chóng tàn lụi… Và nhớ để làm gì?....

Sau đó một thời gian, cũng khoảng vài tháng tiếp theo người đàn ông đó lại gọi điện tới nói rằng "Ch đến nhà H có được không? Hay mình mời bạn đi uống nước nhé?!”. Tôi không hề suy nghĩ nói ngay “Nếu đến nhà chơi thì được còn đi uống nước thì mình phải…xem đã”. Vậy là chỉ một lúc sau có một người đàn ông lạ xuất hiện tại nhà tôi với dáng vẻ rất lịch lãm và hồ hởi, thật sự khi ấy tôi giật mình, nhưng trấn tĩnh ngay và hỏi : “Anh…anh hỏi ai và cần gì vậy?”, người đó cười nói “Mình là Ch đây bạn thật là… không nhận ra mình sao?” Làm sao tôi có thể nhận được chứ. “Ơ…à..ừ, lâu quá nên mình đã biết bạn như thế nào đâu mà nhận chứ…”, tôi cười nói vậy, rồi tôi mời vào uống nước, người đó nói những chuyện ngày xưa gợi cho tôi nhớ lại thời học trò xa lắm….

Người ấy nói ngày xưa rất quý tôi nhưng tôi đâu có biết, đến giờ người ấy nói tôi mới hay chứ có biết đâu mà nhớ với nhung gì chứ... Cứ như vậy tôi và người ấy nói chuyện thật nhiều, toàn những chuyện một thời áo trắng-phượng hồng-mộng mơ…đến khi ra về không quên dặn tôi “Hãy giữ liên lạc H nhé”. Cho tới giờ đôi lúc tôi cũng muốn nhớ, nhưng nỗi nhớ cũng ít khi trở về bên tôi, nỗi nhớ dài thê lê, cũng đôi lần nó làm tôi buồn, buồn thật nhiều trong những mưa nắng cuộc đời, cơn mưa cuối mùa thu làm cho nỗi nhớ của tôi được dịp ùa kéo về nhiều hơn.

Rồi tự nhiên tôi cứ mãi loay hoay với những nỗi nhớ mà ai đó đã dành cho tôi. Có thực sự là tôi muốn nhớ, tôi thích được nhớ, tôi vui vẻ khi người nhớ tôi ??? Có những lúc tôi cảm thấy cuộc đời mình cô đơn đến hoang vắng-giá lạnh-tê tái. Tôi tự nhiên bây giờ lại..muốn nhớ, hoài nghi về cái nỗi nhớ mà người khác đã dành cho mình. Tại sao vậy tôi ơi? Có phải lạ lắm chăng?! Trong đầu tôi giờ thật nhiều những ý nghĩ, liệu đó có phải là thật?

Có nhiều khi tôi lại cũng từng muốn ai đó ở bên tôi, người nào đó ở bên tôi, nhưng đến khi có được rồi thì trái tim tôi dường như thật sự không biết nó đúng hay sai, cứ mâu thuẫn với điều mình mong muốn và điều mình hiện có được, không biết nó có đang tồn tại hay không? Và điều đó tôi chỉ dám chôn giấu cho riêng mình tôi mà thôi, chỉ có trời biết đất biết và riêng mình tôi biết.

Nhưng không hiểu sao khi chiều buông, ánh mặt trời cuối ngày dần tắt thì … có một nỗi nhớ trong tôi như đã được thắp lên trong lòng, nó đốt cháy tôi trong hư không-trống trải một niềm riêng khó tả và không thể nguôi ngoai…mỗi khi mưa về không hiểu sao tôi lại nhớ về những điều gì..không thực đến thế, những gì đó có thật là đáng để nhớ nữa không? Tôi tự hỏi lòng có đáng nhớ? Nhớ để làm gì? Nhớ được gì đây???....tôi ơi…khờ khạo …Mưa vẫn rơi, cuốn trôi đi những cái nhớ, đong đầy những điều tưởng đã quên…mâu thuẫn với chính lòng mình…rơi rơi..... 


Mình viết bài này tặng người bạn...nếu bạn đọc được thì hãy luôn nhớ tới mình nhé bạn.
Bn thân 

3 nhận xét:

  1. Mình tặng tem vàng cho bài viết của bạn nè, chúc vui nha. Nhớ wa thăm mình nữa nha..hjhjj

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn ghé thăm,chúc bạn buổi tối an vui nhé.

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa